Diễn đàn của lớp DH07BQ- Trường đại học Nông Lâm- Tp Hồ Chí Minh
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Diễn đàn của lớp DH07BQ- Trường đại học Nông Lâm- Tp Hồ Chí Minh


 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
216 Số bài - 21%
173 Số bài - 17%
159 Số bài - 15%
131 Số bài - 13%
95 Số bài - 9%
78 Số bài - 8%
67 Số bài - 6%
49 Số bài - 5%
34 Số bài - 3%
34 Số bài - 3%

 

 ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC (PHẦN III)

Go down 
Tác giảThông điệp
ha_tran2010
Gà Teen
Gà Teen
ha_tran2010


Tổng số bài gửi : 49
Join date : 27/04/2010
Age : 34
Đến từ : Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu
Tâm trạng : Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận...

ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC (PHẦN III) Empty
Bài gửiTiêu đề: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC (PHẦN III)   ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC (PHẦN III) EmptyWed May 12 2010, 10:43

Cũng chẳng cần bận tâm đến một người ghé ngang qua đời làm chi nên tôi đã dần quên hắn ta đi. Hơn một tháng sau đó, tôi gần như quên hắn, và chân tôi lúc đó đã trở lại bình thường, và tôi vẫn có thể nhảy chân sáo như ngày xưa. (Tuy chỉ giám nhảy chân sáo khi không có ai đó trên đường). Và cũng khá lâu không nên check email tôi đã lang thang lên mạng. Không ngờ nhiều email đến thế, nào là từ mấy đứa bạn hồi cấp ba hỏi về cái chân, sao mà nhiều đứa biết thế không biết, chắc Ly Ly rồi không còn ai khác nữa, nào là những email từ các diễn đàn. Nhưng bất ngờ nhất là có ba email của một người lạ: Thanhphi@gmail.com, ai ta? Tôi đã bắt đầu mở từng email.
Email một ngày 26/3: “chắc em ghét tôi lắm, nhưng những gì tôi làm chỉ muốn chuộc lỗi thôi mà. Hình như em có ác cảm với tôi, thật sự em làm lòng tự ái trong tôi trỗi dạy, tôi không có ý gì cả, tôi chỉ muốn chuộc nhưng lỗi do mình gây ra, thành thật xin lỗi em về tất cả, đặc biệt là việc làm nứt xương của em.
Chúc em may bình phục”

Email hai ngày 5/4: “tôi thấy em bình phục rồi tôi rất vui, thế là tôi cũng bớt thấy tội lỗi hơn. Mà nhìn em yêu đời và dễ thương lắm.
Em làm bạn với anh nha cô bé… chẳng lẽ không thể là bạn khi anh làm nứt xương em???
Nếu được thì trả lời anh tiếng nha!!!
Vui vẻ và may mắn nha Uyên Uyê!!!”

Email ba ngày 8/4: “chắc em quên tôi rồi, và hình như em ít lên check email nhỉ? Chờ tin em thấy lâu quá đỗi… nếu thật sự em đã quên tôi thì … buồn… tôi vẫn hi vọng chúng ta là bạn… có thể những tôi làm em sợ khi quen tôi đúng không? Tự nhiên với quen tôi mà đã gặp xui như thế…
Tôi giớ thiệu lại nha: tôi là Phi, hân hạnh làm bạn với em Uyên Uyên ạ!
Mong hồi âm sớm nhất có thể từ em… thân!!!”

Đọc xong ba email tôi thấy hình như hắn đọc được một phần suy nghĩ của tôi… cũng có thể tôi sẽ thử kết bạn với một người mang “xui xẻo” đến xem có may mắn ngược không nữa…
Chào…
Tôi không ngờ những gì tôi nói làm anh buồn, tôi cũng xin lỗi anh nha! Bởi lẽ tôi thấy phiền và không cần thiết khi cách chuộc lỗi của anh làm tôi sợ… tôi tự lo được cho mình…
Tôi sẽ thử làm bạn với anh, xem tôi có “xui xẻo” nữa không, sao chổi à… từ giờ tôi sẽ cho anh một bí danh nha? “SAO CHỔI”??? cái tên mới này hay ha…??? Hì… im lặng là đồng ý đó…
Và bây giờ anh có thể yên tâm là: sao chổi và Nguyên là bạn, nhưng không nhất thiết chúng ta gặp nhau thường đâu, bởi lẽ tôi không thích như thế. Anh đừng tìm gặp tôi nha! Bởi như thế mấy đứa bạn tôi cứ chọc tôi… ghét lắm…
Heng! Thân sao chổi !!! hì…”

Và từ khi trả lời tin nhắn của Phi xong tôi thấy mình hơi vui vui… tôi cũng có bạn mới rồi. Tối về tôi kể ngay cho Ly Ly, nhỏ cứ nói “Hàn Quốc” … bó tay… chỉ là bạn mới mà… kệ… Ly Ly đúng là… nhưng hình như “sao chổi” ngang qua đời tôi thật…
Rồi những cuộc nói chuyện qua email cứ nhiều dần, sau đó chuyển đến nói chuyện qua yahoo. Cứ như vậy, rồi tôi và anh thân nhau từ khi nào không hay. Tất cả những thứ diễn ra với tôi tuy không có gì hay nhưng tôi vẫn nói với anh, giống như tôi đang nói với Ly Ly vậy… cũng lạ… nhưng tôi vẫn nói với anh là không gặp nhau trên trường, hình như những chuyện kể với người không thấy mặt trở nên dễ dàng hơn, và không có gì ngại gần gì hết. Tôi cũng không biết tôi lúc đó thế nào mà cứ vô tư kể những thứ không là gì với anh, nhưng cũng không biết anh có thật lòng đọc những gì tôi viết không, mà anh trả lời như rất là hiểu và kiểu như “ừ! Tôi sẵn lòng nghe, sẵn lòng đọc em nói, đừng ngại gì…”, kiểu như thế…
Tôi kể hết những gì diễn ra giữa tôi với anh cho Ly Ly nghe, nghe xong cô nàng cứ cười mãi, nhìn cái mặt là tôi đoán được cái gì đang diễn ra trong suy nghĩ bé nhỏ của nhỏ. Thấy mà ghét, nhưng nhỏ cười xong thì luôn khuyên tôi không nên vội vàng hay quá tin một người lạ nhiều như thế. Tôi biết nhưng hình như tôi đã xem anh là bạn từ lâu lắm rồi, anh làm tôi có cảm giác như chung tôi quen nhau lâu rồi hay sao ấy, có thể anh giống một phần nào, chỉ là một chút chút nháng nhác giống một người anh của tôi (người mà tôi thấy đáng tin tưởng nhất, người mà tôi luôn mang ra so sánh với bất kì cậu trai nào tôi quen) mà tôi thấy thân thương đến thế. Cuộc sống gần như thay đổi dần từ khi tôi làm bạn anh.
Người ta có câu: “một lần gặp nhau là tình cờ, hai lần gặp nhau là duyên, ba lần gặp nhau là Định Mệnh” và tôi thấy câu này hình như là đúng, tôi đã vô tình gặp anh nhiều lần trên trường, nhưng tôi không gọi ngược anh lại, mà khi gửi email tôi kể, và anh nói sao không gọi anh, lúc đó anh sẽ dẫn đi uống nước. Nói thì nói thế thôi, anh cũng đâu có kém, anh cũng nói vô tình thấy tôi nói chuyện với nhỏ bạn ngay trước lớp anh học, nhưng anh không gọi vì sợ tôi ngại… cũng đúng chưa là gì, chưa quen với việc giáp mặt nói chuyện mà. Và có một lần không biết “Định Mệnh” không nữa, và cũng không biết là vô tình hay do anh sắp đặt, ngày 8/5, tôi gặp anh trên đường từ thư viện về, không hiểu sao lần đó gặp anh mà tim tôi đập mạnh nhịp đến thế.
Anh nhìn thấy tôi mà như rất vui, anh rủ tôi đi ăn chè, cũng còn sớm nên tôi đồng ý, trong khi ăn chè hai anh em ngồi im nhìn nhau cứ cười mãi… lúc này chắc nhìn tôi mắc cười lắm đấy. Ăn xong thấy còn sớm, nên anh rủ tôi đi dạo để nói chuyện, cũng không có việc nên tôi cũng đồng ý, anh và tôi chỉ đi loanh quanh khuôn viên trường.
Trong lúc đi thế cũng im lặng, tôi đã phá tan sự im lặng bằng cách hỏi những câu hỏi nhỏ, nào là học kì này anh học mấy môn, biết bao giờ thi không, hay là có nhớ quê không, định hè về không?... tôi hỏi và rồi hai người nói chuyện bình thường, phá tan sự ngượng gạo giữa hai người.
Nhưng rồi tôi không ngờ bằng một chuyện xảy ra ngay trong cái buổi gặp “Định Mệnh” đó, một chuyện mà tôi vẫn tưởng tượng là khác cơ. Anh nói đi nhiều mỏi chân rồi, ngồi nghỉ tý về. Vừa ngồi xuống anh quay sang tôi, kể những thứ tôi không hiểu gì hết “Anh nói gì thế? Nguyên không hiểu?” anh cười tinh quái, và bao giờ cũng thế tôi ghét cái nụ cười đó, nó ám ảnh tôi mãi.
- Thật em không hiểu tôi nói gì ư, cô bé?
- Ừm… nghe nó mơ hồ và lạ quá. (tôi trả lời anh và hình như lúc đó nhìn mặt tôi ngu ngu lắm hay sao mà anh cười sảng khoái… nụ cười này dễ mến đến lạ…)
- Thế anh nói thẳng vậy, anh yêu em! (anh nói mà nhìn mặt anh đỏ ngầu như trái gức chín, nhìn mắc cười lắm, bây giờ nhớ lại tôi vẫn cười một mình)
- Yêu em ư? Nhưng chúng ta chỉ mới quen và mới gặp nhau có mấy lần thôi mà? Đừng có sạo với Nguyên, anh có biết tình yêu không phải là thứ nói bừa bãi không? (lúc đầu tôi lứu lưỡi xưng em, nhưng rồi cũng sửa lại được, tôi hồi hộp, tim tôi như ngừng thở, nghe xong người tôi như rung lên, lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn người đầu tiên nói yêu, lần đâu tiên nghe câu “anh yêu em”)
- Anh không đùa em đâu, hình như anh yêu em ngay lúc đầu tiên gặp em, khi anh tìm gặp em sau cú va chạm, anh nói thật đấy, anh yêu em. (anh nói mà bàn tay anh với nắm tay tôi, nhưng tôi đã kịp rút tay ra)
- Nhưng… nhưng… Nguyên không biết, bây giờ không phải lúc để yêu, Nguyên về đây… (tôi nói mà toan đứng lên để về…)
- Ngồi đây thêm chút đi em, bây giờ không được yêu thì bao giờ được yêu chứ? Em nói nghe chừng vô lý quá… em cũng lớn rồi mà. Nếu không thì anh sẽ chờ cho đến khi em yêu anh, chờ cho đến khi em sẵn sàng yêu. (anh nói mà kéo ngược tôi ngồi xuống)
- … (tôi ngồi xuống im lặng bên anh)
- anh biết quá bất ngờ và quá vội vàng khi nói yêu em, điều này làm em thấy hơi sốc… nhưng anh biết nếu không nói bây giờ thì anh sẽ không đủ cam đảm để nói vào lúc khác. Hãy nhớ rằng: anh sẽ chờ em!
- ….
- thế mình về nha! Đừng suy nghĩ gì cả, anh nói ra chỉ để mình nói và có cơ hội yêu em… anh sẽ đợi đến khi em là của anh…
- … (hình như rằng lúc đó miệng rôi bị khóa vì quá rung hay sao ấy, đúng là cũng lạ, lần đầu tiên “bị” một người lạ hoắc hua nói yêu, nói chờ, không biết ứng biến như thế nào nữa… chán nhỉ?)
Từ hôm đó tôi không trả lời những cái email hay những tin từ yahoo của nữa, tôi thấy mình hình như là một con ngốc, khi không làm quen với một kẻ lạ… để rồi phải dằn vặt bởi những lời yêu thương như thế.
Tôi thường nghĩ chắc trên thế giới nhiều người yêu nhau chỉ qua một lần gặp, và sẽ thành vợ chồng mãi. Nhưng khi anh nói yêu, tôi lại hoài nghi rằng có người đang mang tôi ra làm trò đùa, đang xem tôi như một con ngốc, làm gì có thứ gọi là “tình yêu sét đánh”. Nhưng chính tôi lại cảm thấy nhớ nhiều sau buổi anh nói yêu tôi, cảm giác lạ lắm, cứ y như rằng tôi thấy tội lỗi khi ai đó yêu tôi mà không đáp đền, và cũng vì lần đầu ai đó nói yêu mà nị. Cũng không biết thế nào, nhưng tôi cứ để thế…
Khi hết chương trình thì tôi chuẩn bị cho việc học “giáo dục quốc phòng” nói tắt là học quân sự, cũng vui, nhiều khi đâu đó tôi tưởng tượng anh đến tìm tôi khi đang học quốc phòng, tôi thường hay cho phép mình tưởng tượng đến những thứ chắc chắc không xảy ra.
Nhìn anh là tôi biết anh không phải là típ người lãng mạn, không phải là người ahy tạo ra được những chuyện bất ngờ, không phải người như tôi hằng mong muốn, có thể nói anh khô khan và có chút gì đó “bất bình thường”. Nói thế thôi nhưng tôi cũng không biết tôi cần gì.
Ba tuần học quân phòng thấy vui và cũng nhiều kỉ niệm diễn ra, tôi được tặng một bông hoa làm bằng lá dừa, người tặng hoa là một cậu bạn thân, tôi cũng coi cậu ấy gần như là Ly Ly nhưng vẫn không bằng Ly Ly bởi Ly Ly là đặc biệt mà… Người bạn thân nhất đời tôi, không dối lừa tôi (nếu có tôi cũng không biết, nhưng nếu có thì chằng đó là những chuyện có thể chấp nhận được).
Những lần lên mạng đọc email anh tôi thấy sao mà ‘xến” thế không biết, “em dễ thương lắm”, “anh yêu em”, “anh sẽ chờ em”… nghe chừng giả tạo ghê, có thể anh ta cũng đã nói như thế với nhiều người con gái khác… con trai nói dối dễ lắm, khi đang đi chơi với ai đó nói như không là ở nhà chuẩn bị ngủ… ôi! Đó là cách biện hộ của những người nói “sạo” họ có vô vàn điều để biện minh cho việc họ làm, và họ có thể nói ngọt như mật để dụ một ai đó. Cũng chẳng biết tôi đã rơi vào cái hố dụ dỗ đó từ lúc nào không hay, tôi đã tự đắm sâu vào và tôi nhận thấy mình ngu ngốc đến lạ… Anh không thấy tôi trả lời và nhắn một tin như thể là tin cuối cho tôi:
“ Nguyên à!
Anh biết em sốc khi anh nói lời yêu em quá vội, anh biết điều đó khó mà chấp nhận. nhưng anh hi vọng một ngày nào đó em sẽ hiểu anh, và anh tin là anh sẽ làm được, sẽ làm cho em hạnh phúc.
Nếu khi đọc những lời này mà em vẫn chưa sẵn sàng thì để qua một thời gian, em hãy nghĩ kĩ, và anh đợi gặp em lúc sinh nhật anh nha, ngày 10/9, nếu lúc đó em muốn gặp anh thì nhắn tin hay gọi điện cho anh nha!
Có thể em đã quên số điện thoại của anh rồi ha, anh gửi lại nha: 097….!
Mong rằng em sẽ nhớ.
Yêu em!”

Đọc xong email tôi cũng thấy hơi … nói chung cảm giác này khó tả lắm… thôi thì cứ để thế đi, bây giờ mới tháng năm đến tháng chín còn xa mà. Lúc đó tôi nghĩ thế đây.
ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC (PHẦN III) 909161
PHẢI rút kinh nghiệm cho lần tác phẩm sau nhìu ^^
ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC (PHẦN III) 189973
Về Đầu Trang Go down
 
ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC (PHẦN III)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC (PHẦN II)
» ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC (PHẦN IV)
» ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC (phần V)
» ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC (PHẦN VI)
» ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn của lớp DH07BQ- Trường đại học Nông Lâm- Tp Hồ Chí Minh :: Giải trí :: Truyện :: Truyện dài-
Chuyển đến 
 

Skin design by iBOMPRO - Rip by paladin_1812.
Powered by: phpBB2 - Copyright ©2000 - 2010, GNU General Public License.
Free forum | Âm nhạc | Pop, giống | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất