ha_tran2010 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 49 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu Tâm trạng : Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận...
| Tiêu đề: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC (phần V) Thu May 27 2010, 20:57 | |
| V. Cuộc sống cứ tiếp diễn, cũng chẳng ngờ “nợ” cứ theo hoài. Ngày 10/10, tôi nhận được nhiều thật nhiều lời chúc từ nhiều người bạn, và sớm nhất là Ly Ly, nhỏ đợi đến 0h là gửi tin nhắn cho tôi, vui lắm. Và cũng nhiều bất ngờ vào ngày hôm đó. Sáng khi tôi đang đứng đón xe buýt, một bất ngờ đến. Kít… một bó hoa hồng để truớc mắt tôi. Bất ngờ. - Chúc mừng sinh nhật em Uyên Uyên!!!! (không ngờ “sao chổi” lại có thể biết sinh tôi mà đế và lại đến sớm để tặng như vậy) - Ối!!! sao anh biết hôm nay sinh nhật Nguyên hả? thôi Nguyên không nhận hoa đâu, tự nhiên, thấy… - thấy ngại chứ gì? Có gì đâu chứ, em là bạn anh, anh có thể tặng hoa cho em mà Uyên Uyên… còn việc sao mà anh biết sinh nhật em thì, bí mật… Anh cắt lời tôi và nói với vẻ bí mật. - ừm! cảm ơn anh nha!!! Đây là món quà đầu tiên Nguyên được tặng nhân dịp sinh nhật đó, cảm ơn rất nhiều ạ! (nói thật anh là người đầu tiên tặng hoa nhân ngày sinh nhật tôi, món quà đâu tiên tôi nhận được khi tôi sinh ra) - thế à? Vậy anh thấy hạnh phúc và may mắn quá rồi… em lên đi anh chở đến trường không phải đi xe buýt, coi nhưng đây là món quà của anh. Được không Uyên Uyên! - … - nha! - ừm… (mặt anh lúc này nhìn thật là, có vẻ như năn nỉ, tôi không thích ai đó như thế) - Vui quá! Leo lên đi… hì… đi thẳng nha, không đi tắt đâu… (anh nói mà háo hức như được nhận kẹo) hì… - À nè, anh chở Nguyên đến kia đợi Nguyên xíu nha! - Được thôi, mà tới đâu đi anh dừng? - Anh cứ chạy thẳng đi, tới Nguyên nói dừng. Tôi định ghé phòng Ly Ly để khoe hoa và nhờ nhỏ giữ hộ, chứ ai lại đi học mà mang hoa theo, hì… - ấy ấy…. dừng lại ạ! Anh đợi Nguyên năm phút nha? Vừa nói xong tôi chạy mất hút vào xóm phòng trọ Ly, đưa hoa cho Ly rồi chạy ra, Ly nhìn tôi tròn xoe đôi mắt. Tôi hứa sẽ kể Ly nghe khi tôi về học, khi nhìn thấy sự ngạc nhiên hiện trên mặt nhỏ. - Nguyên cảm ơn anh nhiều nha! - Đừng khách sáo, mà nè em nhỏ tuổi hơn anh khi nói chuyện em đừng xưng tên mà xưng em được không? Xưng tên nghe chừng xa lạ quá! - Nhưng… Nguyên… à thế cũng được, em cảm ơn anh ạ! - Thế không phải hay hơn sao? Hì… lúc về anh đón em về nha? - Thôi khỏi cần ạ! Lúc về bạn em chở về rồi, thế này là quá nhiều rồi ạ? Em cảm ơn, chúc anh ngày mới may mắn heng! Nói xong tôi chạy mất hút đến phòng học, mặc cho anh chưa kịp phản ứng gì? Cũng lạ… cuộc sống sao mà nhiều điều bất ngờ thế. Chiều đó khi về tôi ghé phòng Ly lấy hoa và kể hết nhỏ nghe, nhỏ im lặng cười, tôi biết hết trong nụ cười nhỏ nghĩ gì, nhưng cũng kệ… chuẩn bị về thì nhỏ chỉ nói một câu “Lưới tình rồi ai ơi!”, đúng là Ly Ly… nhưng hình như những gì Ly Ly nói đều đúng… Sau ngày sinh nhật đó, anh đến tìm gặp tôi nhiều hơn, rồi tôi và anh hiểu nhau nhiều hơn. Tôi cho anh số điện thoại khi mà tôi dấu anh bấy lâu nay. Rồi những tin nhắn gửi đi và nhận lại hàng đêm. Tất cả ngoài sức tưởng tượng của tôi, tôi yêu anh lúc nào mà tôi không hay. Khi tôi nhận thấy mình bắt đầu có sự thay đổi, tôi sợ, tôi thấy nhớ anh, bắt đầu muốn nhắn tin liên lạc với anh nhiều hơn, khi mà nhìn đâu tôi cũng thấy bóng hình anh, khi mà tôi cảm giác như thể mình đang tìm ai đó trong đám đông và tôi muốn tâm sự về tất cả những gì tôi gặp phải với anh. Tất cả sự thay đổi như thế, Ly Ly có một phán quyết là “yêu rồi còn đâu”, hix… những gì Ly Ly nói hình như là bao giờ cũng đúng. Thế là tôi và anh chính thức tìm hiểu nhau, cũng không biết thời gian rõ ràng. Tôi cũng không thể ngờ mình lại yêu anh nhiều như thế, cũng có thể nói thời gian tìm hiểu nhau là thời gian vui và hạnh phúc nhất. Ừ! Yêu rồi còn đâu… Cuộc sống tôi bắt đầu một trang khác. Bao nhiêu lần tôi tự hỏi: quen và yêu như thế có chắc và bền vừng không? Có khi nào anh tự đến và có khi nào anh cũng tự đi không? Nhiều khi ngồi một mình tôi hay nghĩ như thế. Nhưng, và bây giờ đây tôi đã có câu trả lời cho riêng mình. Khi mới yêu nhau, người ta thường có bao nhiêu là niềm vui, nỗi nhớ, những giận hờn… nhưng rồi cuộc sống không như tôi tưởng, cũng có thể không như anh tưởng. Có thể khi mới yêu anh rất quan tâm và chăm sóc tôi. Vì mới yêu người ta thường quan tâm để cố tìm hiểu nhau mà. Có những lúc đi chơi, vui nhất là khi anh mang tôi đi “khoe”. Nói “khoe” thế thôi cũng không có gì cả, chỉ là việc anh rủ tôi đi uống nước với mấy người bạn của anh. Khi đó anh chưa giới thiệu tôi là người yêu, mà chỉ nói “em gái tao đấy”, mấy người bạn đã quen anh rất rõ, nên thấy lạ “em gái mày ư? Sao tao chưa gặp bao giờ?” bị hỏi bí như thế anh đành nói “em kết nghĩa, à mà là em họ tao đấy”. Vừa nói xong thì mấy người bạn anh chọc tôi “làm mai tao đi, tao gọi mày là anh nha, được không?” lúc đó anh mới cuống cuồng ngăn lại, nhìn mặt anh lúc đó vui lắm. Cũng lạ thật, sao lại không thể nói câu “người yêu tao đấy” mà lại nói “em gái tao đấy”, nhiều khi thắc mắc, nhưng vẫn thấy không có câu trả lời cho thắc mắc. Khi gặp mấy người bạn anh tôi ấn tượng nhất đó là năm người bạn thân (Túc, Hùng, Nghĩa, Thao và Quyết) cùng quê với anh. Nghe nói mấy người đó đều ở gần nhà nhau, và chơi với nhau khá thân. Năm người đó và anh đều có một điểm chung về cách nhận xét về sắc đẹp bản thân “tự đề cao bản thân đẹp trai mới ghê chứ”, không bao giờ nhận mình xấu đâu, cũng lạ sao lại có những nhận định giống nhau đến như thế. Mấy người đó đều vui tính và rất gần gũi. Đôi khi tôi đi với anh đến chỗ mấy người bạn anh, cũng hay khi đi như thế tôi cảm thấy mình đang đứng vững với vai trò là “người yêu anh”. Và trong năm người bạn thân của anh thì có một người làm tôi ấn tượng nhất đó là Túc, anh ấy cũng khá hay, anh Túc này thân với Phi nhất (theo tôi nhận thấy thế, vì anh và Túc hay có những buổi gặp nhau nhậu nhẹt và uống cà phê). Nói đến Túc thì ấn tượng nhất là chiều cao và cách nói chuyện hài hước. Nhìn bên ngoài Túc sẽ chẳng có ai nghĩ anh có thể là một người viết văn hay, anh ấy cũng có khiếu làm thơ… một người cũng có thể xét là sống nội tâm, nhìn bên ngoài thì luôn thấy những nụ cười, các câu nói bông đùa, nhưng có thể sâu bên trong Túc là một nỗi lòng kín. Có thể chưa tiếp xúc nhiều nên tôi chỉ có thể nhận xét về người khác thế thôi, nhưng lạ lắm đối với những người quanh anh tôi đều muốn họ là bạn tôi. Nhưng hình như ham muốn đó quá khó vì “khoảng cách”, khoảng cách khá xa nên chỉ có thể là mối quan hệ xã giao bình thường. Các mối quan hệ giữa anh thì tôi chỉ có thể biết in ít về bạn bè anh, còn cô – cậu – chú – bác thì gần như là con số 0 với tôi, về bố mẹ thì càng không. Thế mà tôi cũng yêu, cũng lạ… tình yêu là thứ bùa lú hay sao ấy. Tôi biết tôi không phải mối tình đầu của anh vì anh có kể anh đã từng yêu, nghĩa là tôi chỉ là mối tình thứ hai, à mà tôi cũng không biết tôi là người thứ mấy nữa, có thể là hai, có thể là ba, hay có thể là thứ n nào đó. Nhưng điều đó có thể không quan trọng, quan trọng bây giờ anh yêu tôi (tôi đã từng nghĩ thế). Tôi đã từng muốn biết nhiều hơn về người anh đã yêu, ngoài việc anh đã kể, nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép, nếu hỏi thế có nghĩa tôi đang ghen, tôi đang sợ mất anh, cũng có thể hiểu tôi thua kém người kia… tôi không muốn thế, nếu người ta muốn nói tự khắc người ta sẽ nói. | |
|