ha_tran2010 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 49 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu Tâm trạng : Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận...
| Tiêu đề: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC (PHẦN II) Tue May 04 2010, 15:53 | |
|
Thế là tôi cũng về được tới phòng an toàn… cũng may mà có Ly Ly không thì, chẳng biết bao giờ tôi mới về được tới phòng nữa… Thế là Ly Ly ở với tôi tới chiều, và tôi nhờ mấy đứa ở lớp có gì điểm danh giùm, ở nhà một mình nhìn cái chân đâu thấy chán. Hai đứa không ngủ trưa, cứ loay hoay nói chuyện làm những thứ linh tinh và lục lọi tìm lại cái tờ giấy ghi số điện thoại của cái tên kia. Lục mãi mới thấy được mặt mũi nó… thế là tôi đưa tờ giấy đó cho Ly Ly không thèm nhìn đến những con số đó… mà nhỏ Ly chê mấy số đó xấu, nhưng cũng không đến nỗi khó nhớ… nhỏ bắt đầu hành trình “phá hoại” bằng những sim không sử dụng, chắc đầu dây bên kia hắn tức điên lên mất… phá cũng nhiều, hình như đâm chán, nên hai đứa nằm nói chuyện, kể tùm lum thứ, nào là về ngày xưa, rồi về những chuyện mới xảy ra, rồi về chuyện học, chuyện trên lớp… thế mà cũng hết một buổi trời, đúng là khi vui thời gian trôi qua nhanh. Tôi chẳng muốn Ly về tý nào, vì ở phong chán lắm, tôi cứ loay hoay làm tum lum, để không thấy chán. Ở với anh, nhiều người nói sướng, nhưng thấy cùng bình thường, nhiều khi thấy không được thoải mái vì bạn bè đến chơi, vì nhiều khi đi chơi với bạn bè, như sinh nhật bạn, nhỏ bạn có chuyện buồn muốn ở bên nó cũng khó. Nhưng ở riết cũng thành thói quen. Xế chiều nhỏ Ly về, vì ngại gặp mặt ông anh Hai khó tính của tôi, cũng chẳng có gì, bởi ở nhà nó sang giáp mặt anh Hai tôi hoài mà, nhưng nó ngại thôi. - Tốt nhất là về trước khi ổng về, mất công này nọ…, đừng buồn, bữa nào đó đến tớ chơi, heng! Không thì có gì nhắn tin tớ đấy,à nè… có gì phải thông báo tớ đấy, không được giống như hôm nay đâu, lần sau mà thế, chết nghe không? - Biết rồi mà, hì… không có lần sau đâu… về cẩn thân nha, mà bơm bánh lên đi, cậu chở tớ mà mềm bánh luôn rồi kìa, hì.. - ừm, người gì mà nặng khiếp… hi`… về heng! Nhỏ Ly là thế lâu lâu cứ như là lực sĩ ấy, người bé tý (giống tôi và hình như tại thế mà chúng tôi thân nhau hơn) - Xin Lỗi, bạn có biết ở đây có cô bé nào tên Nguyên không? (không ngờ tên đấy đến lại đến tìm tôi, công nhận hắn ta dai thật…) - Anh là ai? Là gì với Uyên Uyên, à Nguyên vậy hả? sao hỏi nhỏ? - Thế em là ai mà hỏi thế hả? tôi chỉ hỏi em biết Nguyên ở phòng nào thôi mà. - cái anh này rõ hay, tôi hỏi anh là ai vì… kẻo anh là người xấu sao? Biết đâu anh làm hại bạn tôi chứ? Đúng là… - Lạ thật, hình như em là bạn thân của Nguyên đúng không? - sao anh nói thế??? - hì… cách nói chuyện của em với Nguyên giống nhau lắm… - Giống nhau??? Anh ám chỉ gì thế hả? tôi …. - tôi làm sao? Em đánh tôi ư? Đánh được không đó, nhìn tong teo thế mà… ha ha - Không đánh anh được tôi thuê… thuê giang hồ, lo gì… xí… không thèm nói với anh nữa. - Khoan đã… trước khi đi em chỉ tôi phòng Nguyên được không? - Xí… không… anh về đi. - Không nói tôi không biết hỏi người khác sao? Đúng là đáo để như nhau. - Ơ… ơ cái anh này… đáo để là thế nào hả? ý gì đây… anh có biết tôi là ai không? tôi là bạn Nguyên, bạn tri âm tri kỉ cơ đấy. mà anh là ai? - à! Thế chắc Nguyên cũng sẽ kể cho em biết chuyện gì diễn ra với Nguyên ở trường rồi đúng không? - A… thế ra chính anh là kẻ gây ra cái chân của Nguyên hả? anh là người xấu, anh có biết Nguyên bị nặng lắm không? - hả? sao thế? Chắc bong gân hay trật khớp thôi chứ gì? Chẳng lẽ…??? - chẳng lẽ gì??? Anh có biết nhỏ bị nứt xương không hả? phải bó bột đó, anh phải bồi thường đi. Anh quá đáng lắm, anh biết không? - Tôi… tôi xin lỗi… em chỉ tôi biết phòng Nguyên đi??? Nha!!! Anh đến xem Nguyên thế nào, với lại chiều nay hình như Nguyên nghỉ học, nên anh… - Anh lo và thấy có lỗi chứ gì? Anh thật là kẻ xấu, giám làm nhỏ bị thế. - ừ… - thật là… thôi anh theo tôi. Nào… ê… ê… Không phải đi đường đó, đi thẳng, theo tôi nè, rồi xuống cái dóc này là tới. - … - Nguyên ơi! Có khách…. - Sao thế, sao chưa về, có khách nào nữa. (ngạc nhiên vì Ly Ly nói về thế mà quay lại) - Không phải tớ, tên kia kìa… (Ly nói rồi chỉ tay về hắn, hắn cười nụ cười thật là duyên, ngạc nhiên thêm, không ngờ là hắn), tớ gặp hắn ở trên cái dốc ra, nhìn hắn thấy “thương” nên tớ… - Nên cậu dẫn hắn đến chứ gì, cậu sẽ biết tay tớ sau, Ly Ly à!!!??? - Chào em, anh xin lỗi, anh không ngờ mình lại gây ra tội lớn thế. - Tội lớn ư? Quá lớn đấy chứ. Anh làm Nguyên bị thế anh phải trả tiên thuốc, phải tới chở nhỏ đi học, và chở về, thế mới được. (Ly nói mà hình như anh ta làm chân Ly đau bị hay sao ấy, không cần biết tôi có thích không nữa, thật là…) - Thôi… Thôi khỏi, cho xin… mà anh đến đây làm gì thế, tôi không cần anh trả tiên thuốc, tôi có bảo hiểm rồi, cảm ơn anh, anh có thể về. (tôi định bước vào phòng, mặc hắn với Ly đứng ngoài cửa) - Ô hay, sao lại cho hắn ta về dễ thế hả nhỏ? Bắt hắn phải bồi thường và hành hạ hắn chứ? (Ly Ly cười nham hiểm nói nhỏ với tôi, khi hắn đang tròn xoe mắt thấy hai đứa thì thầm, chắc hắn nghĩ chúng tôi âm mưa gì về hắn đây) - không cần đâu, tớ ổn… để yên tớ xử lý… (nói xong tôi quay sang hắn ta nói) Anh có thể về được rồi, tôi không sao thật đấy. - Không được, chắc từ mai tôi sẽ đến đón Nguyên đi học, và nè… tôi mua cho Nguyên đấy, ăn để lấy lại sức. heng! (hắn nói rồi chìa cho tôi một túm trái cây to thật to) - thôi anh mang về mà ăn, tôi không sao (nói rồi đẩy túi trái cây lại) - Sao lại từ chối thế, người ta có lòng thì nhận đi, có gì mà sợ. Cám ơn anh nha! (Ly ly không chờ tôi nói thêm, đã nhanh tay đỡ lấy túi trái cây, quay sang tôi nói thêm “khờ quá”) Đúng là Ly Ly, cứ làm theo sở thích… Đứng hồi lâu tôi mới nhận ra đang nói chuyện ngoài cửa, nên mời anh ta vào phòng và Ly Ly đã ngồi rửa trái cây ngon lành từ hồi nào không biết. Vào phòng anh ta nhìn xung quanh và phán một câu xanh rờn người “nhà cửa cũng bừa bộn quá heng!” bó tay, vào nhà người ta mà chê này nọ mới ghê… Vào phòng thì anh ta bắt đầu hỏi nhiều thứ chẳng liên quan đến mình, mà nó liên quan đến tôi. - Thế cô bé kia là bạn thân từ nhỏ với em à? (hắn hỏi nhỏ tôi và nhìn về Ly Ly) - ừ, có gì sao, bạn thân nhất trên đời tôi ấy. - tên gì vậy? - Liên quan đến anh sao? Anh này hay nhờ? À mà đến thăm tôi thế này được rồi, anh uống nước đi rồi về. - … - À này? Anh tên gì thế? Nguyên không kể em biết anh tên gì? Em là Ly, nhưng cứ gọi em là Ly Ly. Heng! Anh ăn trái cây đi, công nhận ngon ghê. Nhưng hơi có mùi… (Ly Ly cười, bó tay thật, tự nhiên Ly Ly đến làm hỏng hết trơn hết trọi, nhỏ cứ như là thân với hắn lắm hay sao ấy) - À ra tên em là Ly Ly, anh là Phi, rất vui làm quen em, cô bé!!! - Ly… (tôi kéo ly ly, ra để cố cho nhỏ không tía lia nhiều về tôi với hắn, và cũng không muốn hắn ở lại đây) - không sao mà, để tớ xử lý cho (Ly nói rồi hất tôi ra, bó tay) - thế anh là Phi, mà quê anh ở đâu thế? Chắc miền trung heng? Nghe giọng anh lơ lớ… hì, măm măm… ăn đi Nguyên, đúng là ngon… (nhỏ nói tỉnh bơ như không ấy, người gì mà lạ, dễ gần quá mức thế…) - … - Ừm, dân miền trung chính gốc đó… em muốn hỏi gì cứ hỏi, anh sẵn sàng trả lời, ha! - ừm… (Ly toan hỏi tiếp nhưng tôi không cho nhỏ có cơ hội hỏi…) - Ly… thế đủ rồi, cậu có việc phải về mà, không nhớ à? Với lại anh Hai tớ sắp về nữa… (nói tới đó Ly mới chợt tỉnh là không nên đùa nữa, và mặt của Phi lúc đó nhìn ngố ngác…) - Ừ… Xin lỗi… thôi tôi và anh phải về thôi Phi! Chơi thế đủ rồi. Quá trễ rồi… - Trễ gì…??? Ờ.. thế vậy, thôi mình về, anh về nha Nguyên, mai anh đến dón em đi học nha! Đợi anh đấy… (như thể hắn hiểu ra rằng không được phép ở lại chơi thêm nữa, nhưng hắn thật sự lì, làm theo lời Ly Ly nói luôn mới ghê… kệ hắn, thế nào mai cũng ổn, chuyện gì tới sẽ tới…) - Giữ gìn sức khỏe nha Uyên Uyên, à Nguyên… (Ly nói rồi vội vàng dắt xe đạp lên dốc, như thể sợ cái nhìn đầy trách móc của tôi..) - Anh về nha Uyên Uyên, tên đẹp lắm… (chết thôi, hắn biết tên thân mật giữa tôi và Ly Ly rồi, đáng ghét, mà thôi kệ…) Vậy là cũng yên ổn, mệt thật, không hiểu sao hình như tôi gặp anh ta là một “cục nợ” kiếp trước hay sao ấy, mới gặp mà đã xui thế này, nếu dính vào anh ta nữa chắc đời tôi tàn (ngay giây phút đó tôi nghĩ như thế thật, và cũng vì thế mà đời tôi “tàn” như thế sau này…). Tôi cũng không biết trên đường về anh ta và Ly Ly có nói chuyện gì không, lần gặp Ly sau đó, thì Ly nói không nói gì hết, thấy tôi không tin, nên Ly thề… ừ thì tin… bởi Ly là người tôi tin nhất trên đời mà… Tôi đã không cần mảy may đến cái chân đau, và việc anh chàng Phi nói sẽ đến đón tôi đi học, bởi lẽ anh ta không cần phải làm như thế. Tôi tự lo cho mình được, tôi vẫn đón xe buýt đi học như thường ngày… và anh ta đợi gặp tôi trên trường nói sao không đợi anh ta đón, mà tự đi. Tôi đã nói là đừng làm phiền tôi, và tôi nói rất nhiều, có thể như thế đã đụng đến lòng tự ái của một thằng con trai nên anh ta không còn làm phiền tôi nữa. Tôi không gặp anh ta vào những ngày sau đó… những ngày chân tôi còn bó bột anh ta hay đứng đằng xa nhìn tôi để thấy rằng tôi “vẫn sống”, có thế anh ta thấy tội lỗi khi gây thương tích cho tôi. Tôi thấy được anh ta đứng nhìn tôi là vì nhỏ bạn nói, nhỏ bảo “cái tên con trai lúc trước hình như cứ theo Nguyên hay sao ấy, tớ thấy hắn ta cứ nhìn về phía Nguyên, Nguyên coi chừng đó nha!”, thế là tôi biết…
| |
|
ha_tran2010 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 49 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu Tâm trạng : Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận...
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC (PHẦN II) Wed May 12 2010, 10:49 | |
| | |
|