Diễn đàn của lớp DH07BQ- Trường đại học Nông Lâm- Tp Hồ Chí Minh
| |
| | 216 Số bài - 21% 173 Số bài - 17% 159 Số bài - 15% 131 Số bài - 13% 95 Số bài - 9% 78 Số bài - 8% 67 Số bài - 6% 49 Số bài - 5% 34 Số bài - 3% 34 Số bài - 3% |
|
|
|
| |
| ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC | |
|
+4[PreF]_Trinhda LQB thảo nguyễn ha_tran2010 8 posters | |
Tác giả | Thông điệp |
---|
ha_tran2010 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 49 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu Tâm trạng : Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận...
| Tiêu đề: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Wed Apr 28 2010, 07:28 | |
| Hi mọi người... hôm nay H sẽ gửi đến mọi người đọc tác phẩm mà do H tự sáng tác, có thể truyện không hay nhưng đó là tác phẩm của H, 1 tác phẩm được kết thúc từ đầu đến đuôi, chứ không ngưng nghỉ như những lần trước H viết. nếu không hay thì mọi người cũng thông cảm nha! có gì mọi người cho biết cảm nhận ha? củm ơn nhìu nhìu... Đây là 1 câu truyện cũng dài, nếu ai có vô tình theo dõi, thì hãy đón đọc ha! * Giới Thiệu: Tác Giả: Trần Thị Hà sinh ngày 20/10/1989, gia đình đang định cư tại Long Hải - Long Điền - BRVT. có những tác phẩm ra đời nhưng đã bị mất qua thời gian, còn tác phẩm này là tác phẩm hoàn thành đầu tay của Hà. Tác Phẩm: Bao giờ bắt đầu cũng khó khăn phải không nào? Nhưng chẳng lẽ khó khăn mình bỏ cuộc, không thể như thế được, vì như thế thật là thất bại... và tôi không muốn là người thất bại. tôi đã nghĩ mình phải viết một cái gì đó dù dở hay hay đi chăng nữa. và quyết định viết từ ngày 6/1/2010, mở đầu cho tác phầm mới... Cậu chuyện của tôi sẽ như thế nào đúng không? Nó không nhẹ nhàng, cũng không gây gấn, cũng không có gì ấn tượng nhưng đó là tác phẩm của tôi, mang âm hưởng cuộc sống tôi đang có. Tác phẩm không hẳn là tôi thật, không hẳn tất cả đều do tôi tưởng tưởng... Đó chỉ là những cảm xúc, những lúc nhìn xung quanh, những lúc tôi tưởng tượng ra... Mọi thứ diễn ra đều do sự sắp đặt sẵn của đất trời, đều là "duyên" mà ra... Những thứ đều trải qua thử thách không hẳn đều được hạnh phúc, nhưng đối với tôi thì luôn mong muốn những nhân vật tôi tạo ra được hạnh phúc, bởi vì tôi yêu những câu chuyện cổ tích, tôi thích kết thúc như thế... Không biết bạn đã đọc "chuyện tình NewYork" chưa? tôi nhiều khi ước giá mà mình có thể viết được một tác phẩm như thế, nhưng tôi không phải là Hà Kin, không thể viết được như thế và câu chuyện mà tôi viết là từ suy nghĩ và trái tim tôi. Tại sao lại đặt tên tựa đề như thế phải không? Nếu đọc hết bạn sẽ thấy, tựa đề gắn liền với việc nhân vật chính là Nguyên, là nhân vật Tôi đang đi tìm đến “Hạnh Phúc”. Hạnh phúc phải kiếm tìm và tranh đấu mới có thể giành lấy được...phần I: (begin) Tôi, sinh ra ở một vùng nông thôn, nhưng lớn lên tại một vùng biển. Tôi đã lớn lên và thấy quá nhiều thứ khó khăn và mệt mỏi, tôi cũng chẳng thể ngờ cuộc đời mình lại quá nhiều chật vật như thế, nếu biết trược được thì tôi có thể thay đổi nó không? tôi cũng không biết tôi có làm được nữa. Tôi còn nhớ về cái ngày làm cuộc sống, làm số phận mình thay đổi. Tôi nhớ như in cái ngày đó, nhiều khi tôi tưởng như mới ngày hôm qua thôi. Cái ngày 24/3, khi tôi đang theo học năm nhất Đại Học, tôi gặp anh, một người con trai cũng không có gì ấn tượng, đặc biệt gì, ấy vậy mà tôi yêu anh quá đỗi. Tôi yêu anh nhiều hơn tôi yêu bản thân tôi, lần đầu tiên tim tôi rung rinh, thổn thức vì một người. Tôi biết tôi không được yêu lúc đó, nhưng dù có cố ngăn bản thân như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng yêu anh mất rồi. Cứ như Xuân Diệu có câu "Làm sao cưỡng lại được tình thương". Cuộc sống tôi bắt đầu thay đổi vì anh, anh ảnh hưởng nhiều đến tôi. Khi mới quen anh tôi cũng chẳng bao giờ tôi yêu anh, chúng tôi chỉ là những người bạn thôi. Tôi và anh học cùng trường chỉ tình cờ gặp nhau qua một sự va chạm nhẹ. Tôi đang trên đường đi đến lớp học. - Á... Ui da!!!... Mẹ ơi!!! - Tôi xin lỗi, bạn không sao chứ? tôi đang vội, xin lỗi bạn nha! Tôi chưa kịp nhận ra kể va vào mình là ai, mà hắn ta đã chạy mất hút. một người kì cục và bất lịch sự. tôi cố đứng lên nhưng đau lắm, đau lắm thôi, , cuối cùng tôi cũng lết thân lên được tới lớp học, mấy đứa bạn nhìn tôi lo lắng "sao thế? sao đi khập khiễng rồi? ... chuyện gì vậy?", "Nguyên có sao không?", "đi đứng làm sao mà té thế hả nhỏ?".... nhiều câu hỏi đến cái chân đau của tôi, điều đó càng khiến tôi ghét cay ghét đắng cái tên xấu xa kia... tôi mà biết đó là ai thì chết với tôi. Buổi học cũng kết thúc, cái chân làm tôi đau kình khủng, chắc bong gân hay trật khớp gì rồi... lúc về may có mấy nhỏ bạn cầm giùm cặp... - Ê!!! Tôi xin lỗi, chân bạn đau lắm à... Đang đi tự nhiên bị kéo tay ngược trở lại, thấy khó chịu và đau... - Anh làm cái quái gì thế hả? Tôi quen gì anh, chân tôi làm sao kệ tôi, anh bỏ tay tôi ra, vô duyên nó vừa vừa thôi chứ? tôi vung tay hất cậu trai đó ra, khập khiễng bước đi. mây nhỏ bạn hỏi nhỏ "ê, ai thế, nhìn lạ lắm nha! người yêu à? có mà dấu kĩ thế" "không phải, tớ có quen gì hắn ta đâu chứ? chắc nhầm người, bó tay, đau muồn chết nè, người yêu đâu mà người yêu, đi về..." khi lết thân gần đến bến xe buýt để đón xe về phòng trọ (khi đó tôi ở với anh trai mà), thì: - Bạn không sao đấy chứ? Tôi xin lỗi... (vẻ mặt rất lo lắng và hỗi lỗi) - Ô hay cái anh này, tôi đâu quen gì anh mà Xin Lỗi, anh làm ơn để tôi yên được không? Tôi vẫn bước đi, mặc anh ta cứ đi theo. - Bạn không nhớ tôi sao? Tôi xin lỗi hồi trưa đã va vào bạn mà không để ý chân bạn làm sao, vì vội quá... nên... nên tôi... - Nên anh để mặc tôi đó, rồi đi mất hút chứ gì, bất lịch sự đến thế là cùng, giờ anh muốn gì ở tôi nữa, muốn làm cái chân kia của tôi khập khiễng nữa à. thật là... - Không mà, tôi làm xong việc chạy ngược ra để xem bạn thế nào ai ngờ bạn đã vào lớp rồi, nên tôi cố chờ bạn tại chỗ va để gặp xin lỗi và xem chân bạn sao không? Ai dè, tôi làm bạn khó chịu... tôi xin lỗi... Nhìn mặt anh ta lúc đó tội tội nên tôi cũng bớt cáu lên. - Giờ tôi không sao, anh có thể về được rồi, coi như tôi gặp xui... bây giờ để tôi yên được không? - Đừng như thế, tôi muốn chuộc lỗi, bạn muốn tôi làm gì nào? để tôi chở bạn về nha! đi xe buýt thế lên xe đau hơn đấy? heng!? - Không cần đâu, tôi ổn, tôi đi được, bây giờ làm ơn để tôi yên... vừa nói xong, tự nhiên hắn ta lại chạy mất hút, thật là... đúng là người kì cục. Bỗng Kít… - Nào bạn lên đây đi... tôi chở bạn về chứ thế này tôi thấy có lỗi lắm, làm ơn đi... - Đã bảo là không cần kia mà, tôi về được, không phải thấy có lỗi với tôi đâu... - Không là không, bạn lên xe đi tôi chở, không thì tôi bế bạn lên đấy nha!, lên mau... tôi làm thật giờ. - Anh giám... - Nghĩ tôi không giám à... Hắn ta tiến đến gần tính bế tôi lên chiếc xe máy của hắn thật. - Tôi la lên bây giờ, anh sàm sỡ hả? - Cứ la, ai biểu tôi nói không chịu nghe. - Thôi được rồi, anh xê ra để tôi tự lên, kì cục quá đi. - Thế có phải ngoan không? lên nào... được chưa? đi nha? - ... - À quên, nhà bạn ở đường nào thế? - Cứ đi thẳng đi, tơi đâu tôi chỉ tới đó. - Ừm, thế cũng được. mà bạn tên gì thế? tôi tên Phi, học năm ba Quản trị kinh doanh. - Kệ anh chứ liên quan gì tới tôi, quẹo trái sang bên đường, từ từ đợi đèn đỏ đã. - ừ, biết rồi. -... - Nào nói đi, bạn tên gì học gì? - Phiền quá đi, tôi tên Nguyên, học năm nhất học công nghệ thực phẩm. - ố ồ... thế phải gọi tôi bằng anh rồi... mà lạ, sao con gái lại tên Nguyên thế nhỉ? - ... kệ tôi.... dzô dzuyên... - ờ mà chân đau thế cần đến bệnh viện khám thử không? - ... Không, tôi ghét vào bệnh viện, về bôi dầu chắc hết thôi. chắc cũng không đễn nỗi què... - Nếu vô tình què, thì tôi sẽ nuôi em luôn, chịu không? - Đừng có mơ, tưởng nuôi tôi dễ thế ư? anh khéo tưởng tượng... ê... quẹo... quẹo... quẹo phải... - Từ từ nào, gì mà cuống cuồng lên thế... ai biểu không chịu nói trước - Anh đi chừng 300 mét nữa nha! - ừ... em có số điện thoại không? - chi? - cho tôi đi? có gì hỏi về cái chân của em, chứ không tôi thấy có lỗi lắm. nha! - tôi chưa có điện thoại, có gì anh gửi vào email này nè... - ờ, được rồi tôi nhớ rồi, hì - ê... anh dừng đây được rồi, để tôi tự đi vào... - Sao không để tôi chở em vào chứ? - Không cần, thế này là được rồi, anh trai tôi khó lắm, cảm ơn anh nha! dừng xe lại đi. - Ừ, thế thì thôi, em nhớ bôi dầu vào nhau, nếu đau quá thì đi khám đấy, à nếu nặng quá thì gọi tôi nha, có gì tôi chịu tiên thuốc, tại tôi mà em... nha! số điện thoại nè, tôi viết ra giấy cho em khỏi quên. - Ừm, đương nhiên là phải bắt anh trả tiền thuốc rồi, tại anh mà... thôi, cảm ơn anh nha! anh về đi. - em vào phòng đi, à coi chừng cục đá kìa... - hì không sao... cảm ơn nha! Tôi về tới phòng, xung quanh ai cũng hỏi lý do đi khập khiễng, thế mới khổ. Đành kể hết chứ nếu không nói mình đi đứng ầu tả... Mà cái chân càng ngày càng xưng, đau kinh khủng, làm tôi hôm sau không thể đi học được, bó tay... anh tôi lo, bắt đi khám gấp, nhưng vì phải đi làm nên anh không đi với tôi được, tôi chỉ đi khám có một mình. Cố “lết thân” tới bệnh viện, với hi vọng trong người rằng “mình sẽ không sao, khám rồi cho thuốc uống sẽ ổn thôi, rồi sẽ đi lại bình thường”. Không hiểu sao bệnh viện hôm nay đông thật, chen lấn nhau, gần như và đè bẹp nhau để cố vào lấy vé khám bệnh, quái ác. Hình như rằng tôi may mắn khi bước những bước khập khiếng lại gần, mọi người nhường hay sao ấy, vào lấy vé để khám bệnh quá ư là dễ dàng. - Em khám gì nhỏ? - dạ! chị ơi! Chân em bị sưng và nhức… đau lắm ạ! - vậy em đi chụp Xquang nha! Rồi đi đến phòng số 3 kia, à mà em có thẻ bảo hiểm Y Tế không? - dạ! có ạ! Đây chị… - ừ… rồi, em đến phòng kia chụp Xquang đi. Quái lạ? trong đầu tôi tự nhiên nghĩ thế, chưa gặp mặt mũi ông bác sĩ hay bà bác sĩ gì đó mà đã đi chụp Xquang, bó tay. Nhìn vào cái phim ảnh Xquang mà có biết gì đâu, đến phòng sô 3 như chị y tá chỉ. - ngồi xuống đây đi cô bé. Chân cháu bị sao thế, đi cà nhắc khó nhọc giữ. (ông bác sĩ hiền hậu hỏi, nghe giọng nói nhẹ nhàng và đồn hậu đến lạ, nhìn vẻ ngoài thì bác sĩ này khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn có nét duyên và “đẹp trai” hì… ) - cháu cũng không biết nữa ạ! Hôm qua cháu bị ngã va vào cục đá và chân cháu như thế này, hôm qua nó không sưng lắm, nhưng qua một đêm nó sưng tấy lên luôn đấy ạ. - Đâu đưa chân cháu lên coi nào? Chết thôi… sao hôm qua không chịu đi khám luôn hả? sưng to thế này luôn, thật là… mà chụp Xquang rồi đúng không đưa phim đây coi, tụi trẻ bây giờ ẩu quá, không lo cho bản thân gì hết. -… - Cú va chạp hay té ngã của cháu chắc “nảy lửa” đúng không? Nhìn nè… cái chân nứt xương luôn đây này. - Nứt… Nứt… Nứt xương??? Ý chú là chân cháu bị nứt xương ư? Sao lại có thể thế được chứ ạ, chú nhầm đứng không ạ? Gì mà … - Đừng có cuống lên như thế, cũng không nghiêm trọng lắm đâu, nếu bó bột bây giờ thì khoảng ba tuần hay một tháng sau là cháu vẫn tung tăng như thường. - hì… thế thì tốt quá, cháu tưởng chân cháu mãi thế này thì khổ… - đúng là… nếu lần sau có bị thế này thì đi khám ngay nghe không, mấy đứa là chủ quan lắm thôi. - Dạ! chắc không có lần sau đâu ạ. Hì. Sau hơn hai tiếng ngồi chờ và bó bột cái chân, thì tôi cũng thấy đỡ đau hơn, giờ chỉ thấy tê tê… Bước từng bước khó nhọc, tôi nghĩ chẳng lẽ đi xe buýt về, đau lắm… nên tôi đã gọi ngay cho Ly Ly nhỏ bạn thân từ thời bé tý, “Ly à? Rảnh không? Rảnh hả? ra chỗ bệnh viện X chở tớ về với nha! Không.. không… tớ… tớ không sao cả, đến đi rồi biết, nhanh nha! Tớ đợi đấy…”, sau chỉ hơn 5 phút thì, kít… - Trời! cái… cái… cái chân cậu sao thế kia? Làm sao mà phải bó bột thế hả? sao thế?... (nhỏ Ly hiện rõ sự lo lắng, và cuống cuồng lên khi thấy cái chân bó bột của tôi) - Không sao mà, cậu làm cái gì thế kia, không sao đâu, chở tớ về đi, trên đường về tớ kể cho nghe. - ừm, lên đi. Mà nè, cậu lên kí đấy à? Nặng quá đi… - có đâu, chắc tại cái chân… hì - ờ, kể đi, sao mà chân cậu thế kia, bị bao giờ thế, sao không báo tớ biết thế hả? ghét cậu quá đi… - ừ! Từ từ thôi, hỏi gì mà hỏi nhiều thế sao mà tớ trả lời kịp chứ. Tớ bị ngày hôm qua thôi, nghĩ không bị sao nên đâu nói cậu biết đâu, hì.. xin lỗi heng! - ghét… lần sau mà thế nữa, chết với tớ, có gì phải kể tớ biết, nghe không? - Dạ mum… hì… Và tôi kể hết chuyện ngày hôm qua cho Ly nghe. - Hay quá heng, hai người va vào nhau, cãi nhau, rồi yêu nhau… hì… - có cái vụ đó luôn á, không có đâu, làm như phim Hàn Quốc ấy. (nhưng không ngờ nhưng lời Ly Ly nói lại thành hiện thực, tôi yêu anh đúng như lời nhỏ nói, điều mà lúc đó tôi không hề nghĩ tới) - Thì chứ cậu không thấy mấy phim Hàn Quốc cũng thế hây, bít đâu được Uyên Uyên nhà ta cũng thế nhỉ? Hì (cái tên Uyên Uyên là tên gọi thân mật giữa tôi và Ly) - Khéo tưởng… - mà cái tên đó biết chân cậu phải bó bột không? - làm sao mà biết được, tớ sẽ chẳng liên lạc gì với hắn, mặc dù hắn phải trả tiền thuốc, tiền mua đồ bồi bổ cho tớ, he he… - con bé này, làm như … thế hắn ta để số điện thoại lại à? Cho tớ đi, được không? - định làm gì thế hả? tống tiền người ta à? Không cho. - làm gì có, tớ nhá máy, phá hắn chơi ấy mà… được không? - Ý hay đó, làm hắn điên lên cho biết cái tội… nhưng tớ không nhớ để tờ giấy ghi số điện thoại hắn ở đâu. Để về tớ tìm, à nè? Chiều học không? - không, chiều nay tớ nghỉ, ở chơi với cậu tới chiều luôn nha! - ừ! Thế tý đi ngang chợ mua gì đó về hai đứa ăn… - ý hay đó… Sau khi đã ghé chợ mua đồ, thì Ly Ly chở tôi về, cũng tội… chân tôi thế nên không thể đạp phụ lên cái dốc, nhỏ cứ ỳ ạch cố chở tôi về, dù tôi có nói là đi bộ lên dốc được, đúng là lì thật… - sắp… sắp … sắp về tới phòng cậu rùi, mừng quá… - tớ nặng lắm đúng không? Về phòng tớ đấm bóp cho nha! Hì… - thôi đi, làm như… không cần, à nè, sao mà đường gì đá, cát không thế, bữa tớ đến có thấy đến nỗi nào đâu, sao hôm nay nhìn ghê vậy… chân cậu thế này đi được không? - Không sao đâu, riết cũng quen thôi, đi từ từ cũng được mà, đừng lo… không thì bế tớ vào phòng cũng được… hì - tớ mà bế cậu được thì tớ là đô lực sĩ rồi, chứ ở đó mà nói… thôi đi từ từ thôi, chìa khóa đâu đưa đây vào mở cửa trước. - đây, vào trước nghỉ đi… - ừm, cứ từ từ bò nha “rùa” ha ha… ************************************ Phần II sẽ được post lên sau... nếu có gi` bạn cứ cho ý kiến ha? [center] | |
| | | thảo nguyễn Gà con
Tổng số bài gửi : 18 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Đồng Nai
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Wed Apr 28 2010, 08:57 | |
| ne mình góp ý này nhé, mong hà đừng giận, why sao u k dùng or mà phải lặp lại nge k thích tí nào, nge tên giống người HQ or TQ, dạo này trên báo đang phê phán chuyện đó đó. câu chuyện k thấy sáng tạo cho lắm, giống phim hàn wa đi, chỉ toàn đối thoại thôi chưa miêu tả gì về nội tâm nhân vật j hết. mà hỏi nè nhân vật trong tr có fai là tác ja k vay.hihi. | |
| | | LQB Admin
Tổng số bài gửi : 216 Join date : 24/04/2010 Age : 35 Đến từ : Đà Lạt Tâm trạng : Xấu là cái số, nghèo là cái tội........ mình hội tụ cả hai yếu tố trên :))
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Wed Apr 28 2010, 09:37 | |
| Cảm ơn các bạn đã chia sẻ nhưng cảm xúc của mình, Bảo nghĩ Hà sẽ thấy vui khi bạn Thảo chân thành góp ý cho những câu chuyện của bạn ngày càng hay hơn | |
| | | ha_tran2010 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 49 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu Tâm trạng : Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận...
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Wed Apr 28 2010, 16:24 | |
| - thảo nguyễn đã viết:
- ne mình góp ý này nhé, mong hà đừng giận, why sao u k dùng or mà phải lặp lại
- nge k thích tí nào, nge tên giống người HQ or TQ, dạo này trên báo đang phê phán chuyện đó đó. câu chuyện k thấy sáng tạo cho lắm, giống phim hàn wa đi, chỉ toàn đối thoại thôi chưa miêu tả gì về nội tâm nhân vật j hết. mà hỏi nè nhân vật trong tr có fai là tác ja k vay.hihi.
hix... nói k bùn là nói dối, nhưng thật sự đây là 1 tác phẩm thấy gọi là ... hi`... nhưng cũng cảm um nha! vấn đề là đăt cái tên nhân vật đó là điều thấy hay thì mình viết và đặt thế. còn giống hàn quốc thì vỗn dĩ cuộc sống là 1 câu chuyện, đôi khi thấy nó bình thường nhưng khi kể và viết thì lại như 1 câu chuyện y chang hàn quốc. đâu tiền là hội thảo rồi mới có nội tâm... vì nội tâm khó quá nên viết những cuộc hội thảo cho đọc đỡ chán... chỉ là dân nghiệp dư thôi... hì câu chuyện sẽ thật sự thấy hay nếu nhập mình vào nhân vật... nhưng khó lắm... mới đâu là thế. hi`... nói thật nhân vật trong truyện chỉ mang 1 phần của tác giả... và cuộc gặp gỡ của tác giả còn Romantic hơn nhiều cơ... câu chuyện đó chỉ là những phút muốn làm nhà văn... hì có j cứ nói thẳng heng! bùn nhưng rút kinh nghiệm cho tác phẩm sau... | |
| | | ha_tran2010 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 49 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu Tâm trạng : Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận...
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Wed Apr 28 2010, 16:25 | |
| - LQB đã viết:
- Cảm ơn các bạn đã chia sẻ nhưng cảm xúc của mình, Bảo nghĩ Hà sẽ thấy vui khi bạn Thảo chân thành góp ý cho những câu chuyện của bạn ngày càng hay hơn
đúng rồi đóa, có góp ý là có 1 phần giúp bản thân hoàn thiện hơn, và có thể nếu lần sau h viết chắc sẽ hay hơn... củm um nhìu.... thân!!! | |
| | | [PreF]_Trinhda Super Gà
Tổng số bài gửi : 173 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : PreF clan
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Wed Apr 28 2010, 18:46 | |
| Tại sao ko học xã hội nhân văn mà học bq | |
| | | ha_tran2010 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 49 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu Tâm trạng : Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận...
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Wed Apr 28 2010, 21:31 | |
| - [PreF]_Trinhda đã viết:
- Tại sao ko học xã hội nhân văn mà học bq
ở đây nhân vậy nói là học công nghệ thực phẩm chứ k phải BQ... nhiều trường có ngành CNTP chứ k có ngành mình đang học, cái tên khác nhau nhưng học những môn giống... vậy đóa bạn còn tại sao k học XHNV thì tại k thích... thế thui... | |
| | | thảo nguyễn Gà con
Tổng số bài gửi : 18 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Đồng Nai
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Thu Apr 29 2010, 00:09 | |
| nói thật nhân vật trong truyện chỉ mang 1 phần của tác giả... và cuộc gặp gỡ của tác giả còn Romantic hơn nhiều cơ... câu chuyện đó chỉ là những phút muốn làm nhà văn...
wa, thix wa ta, cua tac gia con romantic hon nua ha, thi ra cung co nhung cau chuyen tuong chung nhu trong phim moi co | |
| | | lequocbq33 Gà con
Tổng số bài gửi : 8 Join date : 02/05/2010
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Sun May 02 2010, 18:53 | |
| tinh yeu phai qua nhieu thu thach moi thay hap dan! con cai nay ko thay j het ma yeu ah! nhung cung co y tuong, co gang phat huy! Tiếng Việt có dấu nha men | |
| | | [PreF]ky0 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 131 Join date : 02/05/2010 Age : 36 Đến từ : lâm đồng Tâm trạng : buồn làm gì khi ngày mai lại phải vui
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Mon May 03 2010, 11:54 | |
| là sao ta? nói chung là ju đó!!! à mà đó có fai~ là ju ko??? | |
| | | [PreF]ky0 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 131 Join date : 02/05/2010 Age : 36 Đến từ : lâm đồng Tâm trạng : buồn làm gì khi ngày mai lại phải vui
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Mon May 03 2010, 12:01 | |
| | |
| | | thanthuong290589 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 33 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Thừa Thiên Huế
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Mon May 03 2010, 19:28 | |
| alo,alo khi nào thì tác giả định gởi phần tiếp theo của câu chuyên lên cho mọi người đọc đây? thắc mắc quá à, không biết là tác giả thích phim Hàn này có cho mấy yếu tố li kỳnhư ung thư hay máu trắng gì không đây.hhehe | |
| | | [PreF]ky0 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 131 Join date : 02/05/2010 Age : 36 Đến từ : lâm đồng Tâm trạng : buồn làm gì khi ngày mai lại phải vui
| | | | ha_tran2010 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 49 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu Tâm trạng : Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận...
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Mon May 03 2010, 19:48 | |
| ac.........ac.............ac............ k ngờ tác phẩm của mình cũng dc "hăm dạo quá nhỉ" ^^ tại nghỉ lễ nên mọi người thông củm.... sẽ ra lò ngay đây... tác phẩm nì không ung thư hay máu trắng j như hàn quốc đâu nhé!!khác lắm à nha!! hi`... Thân!! | |
| | | [PreF]ky0 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 131 Join date : 02/05/2010 Age : 36 Đến từ : lâm đồng Tâm trạng : buồn làm gì khi ngày mai lại phải vui
| | | | ha_tran2010 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 49 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu Tâm trạng : Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận...
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Mon May 03 2010, 20:00 | |
| - [PreF]ky0 đã viết:
- chém gió hả
hi`... có ai chém gió đâu chứ.. lạ thật post típ rùi mà sao k thấy cà... lạ ghê | |
| | | [PreF]ky0 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 131 Join date : 02/05/2010 Age : 36 Đến từ : lâm đồng Tâm trạng : buồn làm gì khi ngày mai lại phải vui
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Mon May 03 2010, 20:06 | |
| post nhầm lại fần 1 rùi hả???sao giống nhau dữ | |
| | | ha_tran2010 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 49 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu Tâm trạng : Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận...
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Mon May 03 2010, 21:19 | |
| Phần II
Thế là tôi cũng về được tới phòng an toàn… cũng may mà có Ly Ly không thì, chẳng biết bao giờ tôi mới về được tới phòng nữa… Thế là Ly Ly ở với tôi tới chiều, và tôi nhờ mấy đứa ở lớp có gì điểm danh giùm, ở nhà một mình nhìn cái chân đâu thấy chán. Hai đứa không ngủ trưa, cứ loay hoay nói chuyện làm những thứ linh tinh và lục lọi tìm lại cái tờ giấy ghi số điện thoại của cái tên kia. Lục mãi mới thấy được mặt mũi nó… thế là tôi đưa tờ giấy đó cho Ly Ly không thèm nhìn đến những con số đó… mà nhỏ Ly chê mấy số đó xấu, nhưng cũng không đến nỗi khó nhớ… nhỏ bắt đầu hành trình “phá hoại” bằng những sim không sử dụng, chắc đầu dây bên kia hắn tức điên lên mất… phá cũng nhiều, hình như đâm chán, nên hai đứa nằm nói chuyện, kể tùm lum thứ, nào là về ngày xưa, rồi về những chuyện mới xảy ra, rồi về chuyện học, chuyện trên lớp… thế mà cũng hết một buổi trời, đúng là khi vui thời gian trôi qua nhanh. Tôi chẳng muốn Ly về tý nào, vì ở phong chán lắm, tôi cứ loay hoay làm tum lum, để không thấy chán. Ở với anh, nhiều người nói sướng, nhưng thấy cùng bình thường, nhiều khi thấy không được thoải mái vì bạn bè đến chơi, vì nhiều khi đi chơi với bạn bè, như sinh nhật bạn, nhỏ bạn có chuyện buồn muốn ở bên nó cũng khó. Nhưng ở riết cũng thành thói quen. Xế chiều nhỏ Ly về, vì ngại gặp mặt ông anh Hai khó tính của tôi, cũng chẳng có gì, bởi ở nhà nó sang giáp mặt anh Hai tôi hoài mà, nhưng nó ngại thôi. - Tốt nhất là về trước khi ổng về, mất công này nọ…, đừng buồn, bữa nào đó đến tớ chơi, heng! Không thì có gì nhắn tin tớ đấy,à nè… có gì phải thông báo tớ đấy, không được giống như hôm nay đâu, lần sau mà thế, chết nghe không? - Biết rồi mà, hì… không có lần sau đâu… về cẩn thân nha, mà bơm bánh lên đi, cậu chở tớ mà mềm bánh luôn rồi kìa, hì.. - ừm, người gì mà nặng khiếp… hi`… về heng! Nhỏ Ly là thế lâu lâu cứ như là lực sĩ ấy, người bé tý (giống tôi và hình như tại thế mà chúng tôi thân nhau hơn) - Xin Lỗi, bạn có biết ở đây có cô bé nào tên Nguyên không? (không ngờ tên đấy đến lại đến tìm tôi, công nhận hắn ta dai thật…) - Anh là ai? Là gì với Uyên Uyên, à Nguyên vậy hả? sao hỏi nhỏ? - Thế em là ai mà hỏi thế hả? tôi chỉ hỏi em biết Nguyên ở phòng nào thôi mà. - cái anh này rõ hay, tôi hỏi anh là ai vì… kẻo anh là người xấu sao? Biết đâu anh làm hại bạn tôi chứ? Đúng là… - Lạ thật, hình như em là bạn thân của Nguyên đúng không? - sao anh nói thế??? - hì… cách nói chuyện của em với Nguyên giống nhau lắm… - Giống nhau??? Anh ám chỉ gì thế hả? tôi …. - tôi làm sao? Em đánh tôi ư? Đánh được không đó, nhìn tong teo thế mà… ha ha - Không đánh anh được tôi thuê… thuê giang hồ, lo gì… xí… không thèm nói với anh nữa. - Khoan đã… trước khi đi em chỉ tôi phòng Nguyên được không? - Xí… không… anh về đi. - Không nói tôi không biết hỏi người khác sao? Đúng là đáo để như nhau. - Ơ… ơ cái anh này… đáo để là thế nào hả? ý gì đây… anh có biết tôi là ai không? tôi là bạn Nguyên, bạn tri âm tri kỉ cơ đấy. mà anh là ai? - à! Thế chắc Nguyên cũng sẽ kể cho em biết chuyện gì diễn ra với Nguyên ở trường rồi đúng không? - A… thế ra chính anh là kẻ gây ra cái chân của Nguyên hả? anh là người xấu, anh có biết Nguyên bị nặng lắm không? - hả? sao thế? Chắc bong gân hay trật khớp thôi chứ gì? Chẳng lẽ…??? - chẳng lẽ gì??? Anh có biết nhỏ bị nứt xương không hả? phải bó bột đó, anh phải bồi thường đi. Anh quá đáng lắm, anh biết không? - Tôi… tôi xin lỗi… em chỉ tôi biết phòng Nguyên đi??? Nha!!! Anh đến xem Nguyên thế nào, với lại chiều nay hình như Nguyên nghỉ học, nên anh… - Anh lo và thấy có lỗi chứ gì? Anh thật là kẻ xấu, giám làm nhỏ bị thế. - ừ… - thật là… thôi anh theo tôi. Nào… ê… ê… Không phải đi đường đó, đi thẳng, theo tôi nè, rồi xuống cái dóc này là tới. - … - Nguyên ơi! Có khách…. - Sao thế, sao chưa về, có khách nào nữa. (ngạc nhiên vì Ly Ly nói về thế mà quay lại) - Không phải tớ, tên kia kìa… (Ly nói rồi chỉ tay về hắn, hắn cười nụ cười thật là duyên, ngạc nhiên thêm, không ngờ là hắn), tớ gặp hắn ở trên cái dốc ra, nhìn hắn thấy “thương” nên tớ… - Nên cậu dẫn hắn đến chứ gì, cậu sẽ biết tay tớ sau, Ly Ly à!!!??? - Chào em, anh xin lỗi, anh không ngờ mình lại gây ra tội lớn thế. - Tội lớn ư? Quá lớn đấy chứ. Anh làm Nguyên bị thế anh phải trả tiên thuốc, phải tới chở nhỏ đi học, và chở về, thế mới được. (Ly nói mà hình như anh ta làm chân Ly đau bị hay sao ấy, không cần biết tôi có thích không nữa, thật là…) - Thôi… Thôi khỏi, cho xin… mà anh đến đây làm gì thế, tôi không cần anh trả tiên thuốc, tôi có bảo hiểm rồi, cảm ơn anh, anh có thể về. (tôi định bước vào phòng, mặc hắn với Ly đứng ngoài cửa) - Ô hay, sao lại cho hắn ta về dễ thế hả nhỏ? Bắt hắn phải bồi thường và hành hạ hắn chứ? (Ly Ly cười nham hiểm nói nhỏ với tôi, khi hắn đang tròn xoe mắt thấy hai đứa thì thầm, chắc hắn nghĩ chúng tôi âm mưa gì về hắn đây) - không cần đâu, tớ ổn… để yên tớ xử lý… (nói xong tôi quay sang hắn ta nói) Anh có thể về được rồi, tôi không sao thật đấy. - Không được, chắc từ mai tôi sẽ đến đón Nguyên đi học, và nè… tôi mua cho Nguyên đấy, ăn để lấy lại sức. heng! (hắn nói rồi chìa cho tôi một túm trái cây to thật to) - thôi anh mang về mà ăn, tôi không sao (nói rồi đẩy túi trái cây lại) - Sao lại từ chối thế, người ta có lòng thì nhận đi, có gì mà sợ. Cám ơn anh nha! (Ly ly không chờ tôi nói thêm, đã nhanh tay đỡ lấy túi trái cây, quay sang tôi nói thêm “khờ quá”) Đúng là Ly Ly, cứ làm theo sở thích… Đứng hồi lâu tôi mới nhận ra đang nói chuyện ngoài cửa, nên mời anh ta vào phòng và Ly Ly đã ngồi rửa trái cây ngon lành từ hồi nào không biết. Vào phòng anh ta nhìn xung quanh và phán một câu xanh rờn người “nhà cửa cũng bừa bộn quá heng!” bó tay, vào nhà người ta mà chê này nọ mới ghê… Vào phòng thì anh ta bắt đầu hỏi nhiều thứ chẳng liên quan đến mình, mà nó liên quan đến tôi. - Thế cô bé kia là bạn thân từ nhỏ với em à? (hắn hỏi nhỏ tôi và nhìn về Ly Ly) - ừ, có gì sao, bạn thân nhất trên đời tôi ấy. - tên gì vậy? - Liên quan đến anh sao? Anh này hay nhờ? À mà đến thăm tôi thế này được rồi, anh uống nước đi rồi về. - … - À này? Anh tên gì thế? Nguyên không kể em biết anh tên gì? Em là Ly, nhưng cứ gọi em là Ly Ly. Heng! Anh ăn trái cây đi, công nhận ngon ghê. Nhưng hơi có mùi… (Ly Ly cười, bó tay thật, tự nhiên Ly Ly đến làm hỏng hết trơn hết trọi, nhỏ cứ như là thân với hắn lắm hay sao ấy) - À ra tên em là Ly Ly, anh là Phi, rất vui làm quen em, cô bé!!! - Ly… (tôi kéo ly ly, ra để cố cho nhỏ không tía lia nhiều về tôi với hắn, và cũng không muốn hắn ở lại đây) - không sao mà, để tớ xử lý cho (Ly nói rồi hất tôi ra, bó tay) - thế anh là Phi, mà quê anh ở đâu thế? Chắc miền trung heng? Nghe giọng anh lơ lớ… hì, măm măm… ăn đi Nguyên, đúng là ngon… (nhỏ nói tỉnh bơ như không ấy, người gì mà lạ, dễ gần quá mức thế…) - … - Ừm, dân miền trung chính gốc đó… em muốn hỏi gì cứ hỏi, anh sẵn sàng trả lời, ha! - ừm… (Ly toan hỏi tiếp nhưng tôi không cho nhỏ có cơ hội hỏi…) - Ly… thế đủ rồi, cậu có việc phải về mà, không nhớ à? Với lại anh Hai tớ sắp về nữa… (nói tới đó Ly mới chợt tỉnh là không nên đùa nữa, và mặt của Phi lúc đó nhìn ngố ngác…) - Ừ… Xin lỗi… thôi tôi và anh phải về thôi Phi! Chơi thế đủ rồi. Quá trễ rồi… - Trễ gì…??? Ờ.. thế vậy, thôi mình về, anh về nha Nguyên, mai anh đến dón em đi học nha! Đợi anh đấy… (như thể hắn hiểu ra rằng không được phép ở lại chơi thêm nữa, nhưng hắn thật sự lì, làm theo lời Ly Ly nói luôn mới ghê… kệ hắn, thế nào mai cũng ổn, chuyện gì tới sẽ tới…) - Giữ gìn sức khỏe nha Uyên Uyên, à Nguyên… (Ly nói rồi vội vàng dắt xe đạp lên dốc, như thể sợ cái nhìn đầy trách móc của tôi..) - Anh về nha Uyên Uyên, tên đẹp lắm… (chết thôi, hắn biết tên thân mật giữa tôi và Ly Ly rồi, đáng ghét, mà thôi kệ…) Vậy là cũng yên ổn, mệt thật, không hiểu sao hình như tôi gặp anh ta là một “cục nợ” kiếp trước hay sao ấy, mới gặp mà đã xui thế này, nếu dính vào anh ta nữa chắc đời tôi tàn (ngay giây phút đó tôi nghĩ như thế thật, và cũng vì thế mà đời tôi “tàn” như thế sau này…). Tôi cũng không biết trên đường về anh ta và Ly Ly có nói chuyện gì không, lần gặp Ly sau đó, thì Ly nói không nói gì hết, thấy tôi không tin, nên Ly thề… ừ thì tin… bởi Ly là người tôi tin nhất trên đời mà… Tôi đã không cần mảy may đến cái chân đau, và việc anh chàng Phi nói sẽ đến đón tôi đi học, bởi lẽ anh ta không cần phải làm như thế. Tôi tự lo cho mình được, tôi vẫn đón xe buýt đi học như thường ngày… và anh ta đợi gặp tôi trên trường nói sao không đợi anh ta đón, mà tự đi. Tôi đã nói là đừng làm phiền tôi, và tôi nói rất nhiều, có thể như thế đã đụng đến lòng tự ái của một thằng con trai nên anh ta không còn làm phiền tôi nữa. Tôi không gặp anh ta vào những ngày sau đó… những ngày chân tôi còn bó bột anh ta hay đứng đằng xa nhìn tôi để thấy rằng tôi “vẫn sống”, có thế anh ta thấy tội lỗi khi gây thương tích cho tôi. Tôi thấy được anh ta đứng nhìn tôi là vì nhỏ bạn nói, nhỏ bảo “cái tên con trai lúc trước hình như cứ theo Nguyên hay sao ấy, tớ thấy hắn ta cứ nhìn về phía Nguyên, Nguyên coi chừng đó nha!”, thế là tôi biết… | |
| | | ha_tran2010 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 49 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu Tâm trạng : Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận...
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Mon May 03 2010, 21:21 | |
| | |
| | | LQB Admin
Tổng số bài gửi : 216 Join date : 24/04/2010 Age : 35 Đến từ : Đà Lạt Tâm trạng : Xấu là cái số, nghèo là cái tội........ mình hội tụ cả hai yếu tố trên :))
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Mon May 03 2010, 21:35 | |
| Tạo 1 topic mới mà post bài , có gì đâu mà khó sử dụng | |
| | | ha_tran2010 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 49 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu Tâm trạng : Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận...
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Mon May 03 2010, 22:12 | |
| - LQB đã viết:
- Tạo 1 topic mới mà post bài , có gì đâu mà khó sử dụng
muốn viết típ và tráng trí câu truyện co dễ đọc, vậy mà k dc hix... nếu tạo 1 new thì nói làm j...hix | |
| | | LQB Admin
Tổng số bài gửi : 216 Join date : 24/04/2010 Age : 35 Đến từ : Đà Lạt Tâm trạng : Xấu là cái số, nghèo là cái tội........ mình hội tụ cả hai yếu tố trên :))
| | | | ha_tran2010 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 49 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : Tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu Tâm trạng : Đa Tình Tự Cổ Không Dư Hận...
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Mon May 03 2010, 22:36 | |
| - LQB đã viết:
- ha_tran2010 đã viết:
- LQB đã viết:
- Tạo 1 topic mới mà post bài , có gì đâu mà khó sử dụng
muốn viết típ và tráng trí câu truyện co dễ đọc, vậy mà k dc hix... nếu tạo 1 new thì nói làm j...hix Nếu bạn viết tiếp thì bài của bạn sẽ trở nên dài dòng, mình nghĩ không ai đủ kiên nhẫn để xem mình đã đọc tới đâu khi ko có thời gian đọc hết bài mà phải để lần sau, bạn cứ chia nhiếu topic: phần 1, phần 2.......Chứ member không có quyền sửa bài viết trong trường hợp này ừm hỉu gùi... hì... thanks nhé amid | |
| | | [PreF]ky0 Gà Teen
Tổng số bài gửi : 131 Join date : 02/05/2010 Age : 36 Đến từ : lâm đồng Tâm trạng : buồn làm gì khi ngày mai lại phải vui
| | | | [PreF]ka-!-ka Gà Teen
Tổng số bài gửi : 159 Join date : 27/04/2010 Age : 35 Đến từ : PreF clan Tâm trạng : Funny
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC Tue May 04 2010, 15:36 | |
| Ủa vậy là không sửa bài viết của mình được ah!!! Mày xem lại đi | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC | |
| |
| | | | ĐẾN VỚI HẠNH PHÚC | |
|
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |