CHÂN DUNG CỦA MẸ TÔI
- NGUYỄN TRẦN HOÀNG HÔN -
Nếu có ai hỏi tôi rằng:
- Trên thế gian này ai là người đẹp nhất?
Thì tôi sẽ nói rằng:
- Mẹ tôi là người đẹp nhất trần gian.
Đẹp làm sao đôi vai gầy chai sạn,
Sống lưng còng vì gồng gánh gian truân.
Xinh làm sao khuôn mặt gầy xếp nếp,
Đôi mắt đen huyền âu yếm nhìn đàn con.
Mượt mà làm sao mái tóc dài điểm trắng,
Tóc rối rụng nhiều vì dầu dãi nắng mưa.
Duyên dáng làm sao tấm thân gầy sạm nắng,
Khuya sớm trưa chiều tần tảo chắt chiu.
Chân dung mẹ đẹp.
Nhưng tâm hồn mẹ càng đẹp hơn.
Hy sinh vì chồng, chịu đựng vì con.
Cha mất sớm khi chúng con còn thơ dại.
Mẹ phải một mình tần tảo nuôi con.
Đàn con đông không thiên một đứa,
Chia thật đều từng miếng bánh củ khoai.
Khi lớn lên từng đứa bước vào đời,
Mẹ càng thêm lo vì con mình thơ dại.
Sợ con vấp ngã giữa đường đời muôn nẻo,
Sợ cám dỗ người đời làm con lỡ bước sa chân.
Con đi đến đâu mẹ đều theo đến đấy.
Con là cánh chim trời còn mẹ là vũ trụ bao la.
Mẹ luôn bên con lẫn vào trong giấc ngủ
Trong đêm mộng dịu hiền mẹ hoá thành cô tiên.
Dù ở đâu xa chân trời góc bể,
Cho đến cuối đời tình mẹ vẫn bên con.
Chân dung mẹ đẹp,
Không một hoạ sĩ nào thể hiện hết nên tranh.
tâm hồn mẹ đẹp,
Không một thi sĩ nào diễn đạt hết thành thơ.
Nhưng khi ở trong con,
Thì chân dung mẹ đã trở thành tuyệt tác.
Và chỉ có ở trong con,
Thì tình của mẹ đã được dệt thành thơ.